20-11
Em lên lớp
Cũng như ra công trường
Cũng vai áo bạc mồ hôi
Cũng gió mưa biển học
Cũng trắng đêm thao thức
Cũng đứng trên bục giảng đến sưng chân
Cũng biết bao phen cân nhắc, tần ngần...
Cho một lời phê trên bài kiểm tra của bọn trẻ
Ai bảo nghề của em
Luôn ở nơi mát mẻ?
Nắng không đến đầu
Mưa không rát mặt?
Rất nhẹ nhàng,
Rồi đến tháng lãnh lương!
Ai thấu hiểu dùm em những nỗi "đoạn trường"?
Những "đa dạng" của bao nhiêu mùa bồi dưỡng...
Những băn khoăn của bao nhiêu "bước" trên trang giáo án...
Những chỉnh lý chuyên môn, những tài liệu, chuyên đề...
Làm sao "nhét" hết vào đầu bọn trẻ - giờ chẳng còn chút chân quê
Ngồi trong lớp mà trí lơ mơ đâu đó
Tay mân mê điện thoại,
Hí hoáy nhắn tin
Hẹn hò nhau
Hay bao nhiêu thứ huyên thuyên
Tiệm net trưa nay
Hay quán cà phê.
"Ừ, tan học tới liền"
Thế đấy,
Rồi ngẩng lên, vờ như nghe giảng, rất ngoan hiền...
Chuông tan buổi, vội nhắn tin đột xuất
"Sắp kiểm tra! Con đi học nhóm, chắc muộn lắm mới về..."
Ôi lũ trẻ...
Em chỉ có mấy giờ cho bọn chúng
Ngoài cổng trường bao nhiêu thứ bủa vây
Em làm sao níu chúng lại với những thơ ngây?
Quê nghèo giờ đây, khác chi phố thị
Cuộc sống ngoài kia và những điều trên báo chí
Với những gì rao giảng sớm trưa
Khoảng cách mịt mù như những gì xa lắc xa lơ...
Ngày đến
Ngày đi
Ngày lại
Ngày qua
Em vẫn cũ như những giáo điều sách vở
Em vẫn cũ như ngôi trường xưa bên quốc lộ
Em vẫn cũ như mẹ cha ngày khốn khó...
Năm đói, cha mải gặt thuê xứ nào Long An, Đồng Tháp
Má buồn hiu với bầy gà nhép, bọn heo gầy
Em đến trường, củ khoai ấm trong tay
Mơ đến lúc mặc áo dài đứng trên bục giảng
Và tự hứa sẽ đưa hết phần lương mỗi tháng
Để bữa cơm nhà chén dĩa đầy mâm
Để má cha vui, dù ngày muộn tóc hoa râm
An ủi chút, con thoát đời lam lũ
Nhưng khổ vậy,
Em mỗi ngày mỗi cũ
Như ngôi trường có cây phượng mồ côi
Như sông quê bên lở bên bồi
Như trang vở ngày xưa tình cờ lục ra từ xó tủ
Bông phượng buồn nằm im lặng bấy nhiêu lâu...
Tóc xanh xưa
Giờ sắp phai màu
Em vẫn cũ như ngôi trường em trở lại
Trên bục giảng,
Em nhìn em ngày ấy
"Tôi xưa ơi" em gọi khẻ
Tự nhiên buồn...
--> Read more..
Em lên lớp
Cũng như ra công trường
Cũng vai áo bạc mồ hôi
Cũng gió mưa biển học
Cũng trắng đêm thao thức
Cũng đứng trên bục giảng đến sưng chân
Cũng biết bao phen cân nhắc, tần ngần...
Cho một lời phê trên bài kiểm tra của bọn trẻ
Ai bảo nghề của em
Luôn ở nơi mát mẻ?
Nắng không đến đầu
Mưa không rát mặt?
Rất nhẹ nhàng,
Rồi đến tháng lãnh lương!
Ai thấu hiểu dùm em những nỗi "đoạn trường"?
Những "đa dạng" của bao nhiêu mùa bồi dưỡng...
Những băn khoăn của bao nhiêu "bước" trên trang giáo án...
Những chỉnh lý chuyên môn, những tài liệu, chuyên đề...
Làm sao "nhét" hết vào đầu bọn trẻ - giờ chẳng còn chút chân quê
Ngồi trong lớp mà trí lơ mơ đâu đó
Tay mân mê điện thoại,
Hí hoáy nhắn tin
Hẹn hò nhau
Hay bao nhiêu thứ huyên thuyên
Tiệm net trưa nay
Hay quán cà phê.
"Ừ, tan học tới liền"
Thế đấy,
Rồi ngẩng lên, vờ như nghe giảng, rất ngoan hiền...
Chuông tan buổi, vội nhắn tin đột xuất
"Sắp kiểm tra! Con đi học nhóm, chắc muộn lắm mới về..."
Ôi lũ trẻ...
Em chỉ có mấy giờ cho bọn chúng
Ngoài cổng trường bao nhiêu thứ bủa vây
Em làm sao níu chúng lại với những thơ ngây?
Quê nghèo giờ đây, khác chi phố thị
Cuộc sống ngoài kia và những điều trên báo chí
Với những gì rao giảng sớm trưa
Khoảng cách mịt mù như những gì xa lắc xa lơ...
Ngày đến
Ngày đi
Ngày lại
Ngày qua
Em vẫn cũ như những giáo điều sách vở
Em vẫn cũ như ngôi trường xưa bên quốc lộ
Em vẫn cũ như mẹ cha ngày khốn khó...
Năm đói, cha mải gặt thuê xứ nào Long An, Đồng Tháp
Má buồn hiu với bầy gà nhép, bọn heo gầy
Em đến trường, củ khoai ấm trong tay
Mơ đến lúc mặc áo dài đứng trên bục giảng
Và tự hứa sẽ đưa hết phần lương mỗi tháng
Để bữa cơm nhà chén dĩa đầy mâm
Để má cha vui, dù ngày muộn tóc hoa râm
An ủi chút, con thoát đời lam lũ
Nhưng khổ vậy,
Em mỗi ngày mỗi cũ
Như ngôi trường có cây phượng mồ côi
Như sông quê bên lở bên bồi
Như trang vở ngày xưa tình cờ lục ra từ xó tủ
Bông phượng buồn nằm im lặng bấy nhiêu lâu...
Tóc xanh xưa
Giờ sắp phai màu
Em vẫn cũ như ngôi trường em trở lại
Trên bục giảng,
Em nhìn em ngày ấy
"Tôi xưa ơi" em gọi khẻ
Tự nhiên buồn...